Nguyên Đỗ

Anh Hư Thật

Anh hư thật, biết làm sao anh dỗ
Lệ thôi rơi, bình an lại tâm hồn
Em quảng đại, em từ tâm, rạng rỡ
Đôi môi hồng anh ước cúi trao hôn
 
Anh hư thật, thả hồn thơ lãng đãng
Theo mây bay, theo sông biển mênh mông
Theo sóng xa, sương khói, mộng muôn trùng
Chắc kiếp trước anh ước thành thi sĩ
 
Em hiểu anh, hỡi người tình tri kỷ
Anh vẽ vời vui họa chỉ vì thơ
Chứ tình yêu đâu dễ dãi bao giờ
Em chớ giận hoặc hờn hay ghét bỏ
 
Anh giải thích kỹ càng cho em rõ
Anh chẳng khờ, chẳng dại... vẹn tình xanh
Ta cùng chung chia sẻ mộng mơ lành
Ngàn đêm mộng có ngàn sao lấp lánh
 

Được bạn: HB 11.07.2007 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Anh Hư Thật"